Hạ ngươn nay đã hết đời,
Phong ba biến chuyển đổi dời gia cang.
Năm Mèo Kỹ Mão rõ ràng,
Khắp trong trần hạ nhộn nhàng xiết chi.
Ngồi buồn Điên tỏ một khi,
Bá gia khổ não vậy thì từ đây.
Cơ trời thế cuộc đổi xây,
Điên mới theo Thầy xuống chốn phàm gian.
Thấy đời ly loạn bất an,
Khắp trong các nước nhộn nhàng đao binh.
Kẻ thời phụ nghĩa bố kình,
Người thời trung hiếu chẳng gìn vẹn hai.
Nên Điên khuyên nhủ bằng nay,
Xin trong lê thứ ngày rày tỉnh tâm.
Cơ thâm thì họa diệt thâm,
Nào trong sách sử có lầm ở đâu.
Người khôn nghe nói càng rầu,
Người ngu nghe nói ngửa đầu cười reo.
Rồi sau sẽ thấy hùm beo,
Khắp trong bá tánh hiểm nghèo đáng thương.
Điên nầy vưng lịnh Minh Vương,
Với lịnh Phật đường đi xuống giảng dân.
Thấy trong bá tánh phàm trần,
Kẻ khinh người nhạo Thần Tiên quỉ tà.
Mặc ai bàn tán gần xa,
Quỉ của Phật Bà sai xuống cứu dân.
Kẻ xa thì mến đức ân,
Làm cho người gần ganh ghét khinh khi.
Nam mô, mô Phật từ-bi,
Miệng thì niệm Phật lòng thì tà gian.
Khắp trong bá tánh trần hoàn,
Cùng hết xóm làng đều bỉ người Điên.
Chẳng ham danh vọng bạc tiền,
Quyết lòng dắt chúng về miền Bồng Lai.
Điên nầy xưa cũng như ai,
Vào các ra đài tột bực giàu sang.
Nghĩ suy danh lợi chẳng màng,
Bèn lên ẩn dật lâm san tu trì.
Nhờ Trời may mắn một khi,
Thẩn thơ lại gặp Đức Thầy Bửu Sơn.
Cuối đầu Điên tỏ nguồn cơn,
Động lòng bác ái ra ơn dạy truyền.
Thấy Điên tâm tánh quá thiềng,
Nội trong sáu khắc biết liền Thiên cơ.
Chuyện nầy thôi nói sơ sơ,
Để rộng thì giờ nói chuyện chơn tu.
Dương trần kẻ trí người ngu,
Ham võng ham dù danh lợi xuê xang.
Cờ đà đến nước bất an,
Chẳng lo tu niệm tham gian làm gì.
Phật, Trời thương kẻ nhu mì,
Trọng cha, yêu Chúa kính vì tổ tông.
Ngồi buồn nói chuyện bông lông,
Khắp trong trần hạ máu hồng nhuộm rơi.
Chừng nào mới đặng thảnh thơi,
Dậu Phật ra đời thế giới bình yên.
Điên nầy Điên của Thần Tiên,
Ở? trên Non Núi xuống miền Lục Châu.
Đời còn chẳng có bao lâu,
Rán lo tu niệm đặng chầu Phật Tiên.
Thế gian ít kẻ làm hiền,
Nhiều người tàn bạo làm phiền Hóa Công.
Thế gian chuyện có nói không,
Đến hội Mây Rồng thân chẳng toàn thây.
Việc đời đến lúc cấn gay,
Mà cũng tối ngày nói xéo nói xiên.
Dương trần tội ác liên miên,
Sau xuống huỳnh tuyền Địa ngục khó ra.
Điên nầy nói chuyện gần xa,
Đặng cho lê thứ biết mà lo tu.
Tu cho qua cửa Diêm phù,
Khỏi sa Địa ngục ngao du Thiên đài.
Đường đời chẳng có bao dai,
Nên viết một bài cho bá tánh coi.
Tuồng đời như pháo châm ngòi,
Bá gia yên lặng mà coi Khùng nầy.
Khùng thời ba tớ một Thầy,
Giảng dạy dẫy đầy rõ việc Thiên cơ.
Điên đây còn dại còn khờ,
Yên lặng như tờ coi chúng làm sao.
Bá gia kẻ thấp người cao,
Chừng thấy máu đào chúng mới chịu tu.
Bây giờ giả dại giả ngu,
Cũng như Nhơn Quí ở tù ngày xưa.
Lúc nầy kẻ ghét người ưa,
Bị Điên nói bừa những việc vừa qua.
Dương trần biếm nhẻ gần xa,
Nói quỉ nói tà đây cũng cam tâm.
Ngồi buồn nhớ chuyện xa xăm,
Dạo trong Bảy Núi cười thầm sư mang.
Nói rằng lòng chẳng tham sang,
Sao còn ham của thế gian làm gì ?
Việc nầy thôi quá lạ kỳ,
Cũng trong Phật Giáo sao thì chê khen.
Lúc nầy tâm trí rối beng,
Tiếng huyễn tiếng kèn mặc ý bá gia.
Hết gần rồi lại tới xa,
Dân sự nhà nhà bàn tán cười chơi.
Chuyện nầy cũng lắm tuyệt vời,
Giả như Hàn Tín đợi thời lòn trôn.
Đến sau danh nổi như cồn,
Làm cho Hạng Võ mất hồn mấy khi.
Chuyện xưa thanh sử còn ghi,
Khen anh Hàn Tín vậy thì mưu cao.
Chuyện đời phải có trước sau,
Điên Khùng khờ dại mà cao tu hành.
Bá gia phải rán làm lành,
Niệm Phật cho rành đặng thấy Thần Tiên.
Thương đời trong dạ chẳng yên,
Khắp trong lê thứ thảm phiền từ đây.
Ngày nay thế cuộc đổi xây,
Rán lo tu niệm đặng Thầy cứu cho.
Mảng theo danh lợi ốm o,
Sẳn của hét hò đứa ở người ăn.
Đừng khi nhà lá một căn,
Mà biết niệm Phật sau bằng bạc muôn.
Giàu sang như nước trên nguồn,
Gặp cơn mưa lớn nó tuôn một giờ.
Cửu Huyền Thất Tổ chẳng thờ,
Để thờ những đạo ngọn cờ trắng phau.
Dương trần bụng dạ nhiều màu,
Thấy cảnh bên Tàu sao chẳng nghĩ suy.
Lời xưa người cổ còn ghi,
Những việc lạ kỳ nay có hay chưa ?
Chưa là với kẻ chẳng ưa,
Chớ người tâm đạo biết thừa tới đâu.
Bá gia mau kíp lo âu,
Để sau đối đầu chẳng đặng toàn thây.
Việc đời nói riết thêm nhây,
Nếu muốn làm Thầy phải khổ phải lao.
Mèo kêu bá tánh lao xao,
Đến chừng rồng rắn máu đào chỉn ghê.
Con ngựa lại đá con dê,
Khắp trong trần hạ nhiều bề gian lao.
Khỉ kia cũng bị xáo xào,
Canh khuya gà gáy máu đào mới ngưng.
Nói ra nước mắt rưng rưng,
Điên biểu dân đừng làm dữ làm hung.
Việc đời nói chẳng có cùng,
Đến sau mới biết đây dùng kế hay.
Bây giờ mắc việc tà tây,
Nên mới làm vầy cho khỏi ngại nghi.
Thiên cơ số mạng biết tri,
Mà sao chẳng chịu chạy đi cho rồi ?
Những người giả đạo bồi hồi,
Còn chi linh thính mà ngồi mà nghe.
Việc đời như nước trong khe,
Nó tưởng đặt vè nói biếm người hung.
Điên nầy nối chí theo Khùng,
Như thể dây dùn đặng cứu bá gia.
Sau nầy kẻ khóc người la,
Vài ba năm nữa biết mà tà tinh.
Điên biết chẳng lẽ làm thinh,
Nói cho bá tánh mặc tình nghe không.
Việc Điên, Điên xử chưa xong,
Lục Châu chưa giáp mà lòng ủ ê.
Người nghe đạo lý thì mê,
Kẻ lại nhún trề nói : Lão kiếm cơm.
Thấy nghèo coi thể rác rơm,
Rồi sau mới biết rác rơm của Trời.
Vì Điên chưa đến cái thời,
Nên còn ẩn dạng cho người cười chê.
Từ đây sắp đến thảm thê,
Con lìa cha mẹ, vợ kia xa chồng.
Tới chừng đến việc ngóng trông,
Trách rằng Trời Phật không lòng từ bi.
Di Đà lục tự rán ghi,
Niệm cho tà quỉ vậy thì dang ra.
Khuyên đừng xài phí xa hoa,
Ăn cần ở kiệm đặng mà lo tu.
Đừng khinh những kẻ đui mù,
Đến sau sẽ khổ gấp mười mù đui.
Đời nay xét tới xem lui,
Chừng gặp tuổi Mùi bá tánh biết thân.
Tu hành sau được đức ân,
Nhờ Trời ban bố cho gần Phật Tiên.
Nói ra trong dạ chẳng yên,
Điên gay chèo quế dạo miền Lục Châu.
Tới đâu thì cũng như đâu,
Thêm thảm thêm sầu lòng dạ người xưa.
Bá gia ai biết thì ưa,
Tôi chẳng nói thừa những việc Thiên cơ.
Khi già lúc lại trẻ thơ,
Giả quê giả dốt khắp trong thị thiềng.
Đi nhiều càng thảm càng phiền,
Lên doi xuống vịnh nào yên thân Già.
Tay chèo miệng lại hát ca,
Ca cho bá tánh biết đời loạn ly.
A Di Đà Phật từ bi,
Ở bên Thiên Trước chứng tri lòng nầy.
Từ ngày thọ giáo với Thầy,
Dẹp lòng vị kỷ đầy lòng yêu dân.
Ngày nay chẳng kể tấm thân,
Miễn cho bá tánh được gần Bồng Lai.
Đời nầy vốn một lời hai,
Khắp trong trần hạ mấy ai tu trì.
Đời nầy giành giựt làm chi,
Tới việc ly kỳ cũng thả trôi sông.
Thuyền đưa Tiên cảnh Non Bồng,
Mấy ai mà có thiềng lòng theo đây.
Cứ lo làm việc tà tây,
Bắt ngưu bắt cầy đặng chúng làm ăn.
Chừng đau niệm Phật lăng xăng,
Phật đâu chứng kịp lòng người ác gian.
Thấy đời mê muội lầm than,
Ăn bạ nói càng tội lỗi chỉn ghê.
Chữ tu không phải lời thề,
Mà không nhớ đến đặng kề Tiên bang.
Nói nhiều trong dạ xốn xang,
Cùng hết xóm làng tàn ác nhiều hơn.
Thầy chùa như thể cây sơn,
Ngoài da coi chắc trong thời mối ăn.
Buồn thay cho lũ ác tăng.
Làm điều dối thế cho hư đạo mầu.
Di Đà Phật Tổ thêm rầu,
Giận trong tăng chúng sao lừa dối dân.
Có thân chẳng liệu lấy thân,
Tu theo lối cũ mau gần Diêm Vương.
Bá gia lầm lạc đáng thương,
Nên trước Phật đường thọ lãnh dạy dân.
Dương trần nhiều kẻ ham sân,
Cứ theo biếm nhẽ xa gần người Điên.
Lòng buồn mượn lấy bút nghiên,
Viết cho trần hạ bớt phiền lo tu.
Thương đời chớ chẳng kiếm xu,
Buồn cho bá tánh hết mù tới đui.
Có chi mà gọi rằng vui,
Khắp trong bá tánh gặp hồi gian lao.
Từ đây hay ốm hay đau,
Rán tu đem được Phật vào trong tâm.
Lời hiền nói rõ họa thâm,
Đặng cho bá tánh tỉnh tâm tu hành.
Ngày nay Điên mở đạo lành,
Khắp trong lê thứ được rành đường tu.
Nay đà gần cuối mùa thu,
Hết ngu tới dại công phu gần thành.
Xác trần đạo lý chưa rành,
Mấy ai mà được lòng thành với Điên.
Điên nầy sẽ mở xích xiềng,
Dắt dìu bá tánh gần miền Tiên bang.
Không ham danh lợi giàu sang,
Mong cho bá tánh được nhàn tấm thân.
Thường về chầu Phật tấu trần,
Cầu xin Phật Tổ ban lần phước ơn.
Nay đà bày tỏ nguồn cơn,
Cho trong trần hạ thiệt hơn tỏ tường.
Phật, Trời thấy khổ thời thương,
Muốn cho lê thứ thường thường làm nhơn.
Đừng ham tranh đấu thiệt hơn,
Tu niệm chớ sờn uổng lắm dân ôi !
Hồng trần biển khổ thấy rồi,
Rán tu nhơn đạo cho tròn mới hay.
Đừng ham nói đắng nói cay,
Cay đắng sau nầy đau đớn, sầu bi.
Tu hành tâm trí rán trì,
Sau nầy sẽ thấy việc gì trên mây.
Đừng làm tàn ác ham gây,
Sẽ có người nầy cứu vớt giùm cho.
Dương trần lắm chuyện đôi co,
Phải dẹp vị kỷ mà lo tu hành.
Kệ kinh tưởng niệm cho sành,
Ngày sau thấy Phật đành rành chẳng sai.
Lúc nầy thế giới bi ai,
Chẳng nói vắn dài Phật nọ tức tâm.
Mấy lời khuyên nhủ chẳng lầm,
Từ đây đạo hạnh được mầm thanh cao.
Hồng trần lao khổ xiết bao,
Khuyên trong lê thứ bước vào đường tu.
Xưa nay đạo hạnh quá lu,
Ngày nay sáng tỏ đền bù ngày xưa.
Mặc tình kẻ ghét người ưa,
Điên chẳng nói thừa lại với thứ dân.
Quan trường miệng nói vang rân,
Mà tâm dính chặt hồng trần bụi nhơ.
Buồn đời nên mới làm thơ,
Cũng còn tai lấp mắt ngơ mới kỳ.
Người đời lòng dạ bất tri,
Trông cho làm bịnh dị kỳ nó coi.
Dương gian chậu úp được voi,
Giấu đầu rồi lại cũng lòi sau đuôi.
Nói nhiều mà dạ chẳng nguôi,
Việc tu bá tánh bắn lùi như tôm.
Tưởng Phật được lúc đầu hôm,
Đêm khuya muốn giựt nồi cơm của người.
Thế-gian nhiều việc nực cười,
Tu hành chẳng chịu, lo cười lo khinh.
Người già ham muốn gái xinh,
Đến sau chẳng biết thân mình ra sao ?
Xác thân cọp xé beo quào,
Còn người tàn bạo máu đào tuôn rơi.
Tu hành hiền đức thảnh thơi,
Ngay cha thảo Chúa Phật, Trời cứu cho.
Bá gia hãy rán mà lo,
Kiếm Lão Đưa Đò nói chuyện huyền cơ.
Bấy lâu chẳng biết làm thơ,
Nay viết ít tờ trần hạ tỉnh tâm.
Đến sau khổ hạnh khỏi lâm,
Nhờ công tu niệm âm thầm quá hay.
Chừng nào chim nọ biếng bay,
Cá kia biếng lội khổ nầy mới yên.
Nhắc ra quá thảm quá phiền,
Bể khổ gần miền mà chẳng chịu tu.
Ngọn đèn chơn lý hết lu,
Khắp trong lê thứ ao tù từ đây.
Thấy trong thời cuộc đổi xây,
Đời nay trở lại khác nào đời Thương.
Nhắc ra thêm ghét Trụ Vương,
Ham mê Đắc Kỷ là phường bội cha.
Hết gần Điên lại nói xa,
Nói cho bá tánh biết mà người chi.
Lời lành khuyên hãy gắn ghi,
Dương-trần phải rán tu trì sớm khuya.
Đừng ham làm chức nắc nia,
Ngày sau như khóa không chìa dân ôi !
Tu hành như thể thả trôi,
Nay lở mai bồi chẳng có thiềng tâm.
Mưu sâu thì họa cũng thâm,
Ngày sau sẽ biết thú cầm chỉn ghê.
Hùm beo tây tượng bộn bề,
Lại thêm ác thú mãng xà, rít to.
Bá gia ai biết thì lo,
Gác tai gièm xiểm đôi co ích gì !
Hết đây rồi đến dị kỳ,
Sưu cao thuế nặng vậy thì thiết tha.
Dân nay như thể không cha,
Chẳng ai dạy dỗ thiệt là thảm thương.
Thứ nầy đến thứ Minh-Vương,
Nơi chốn Phật đường mặt ngọc ủ ê.
Cám thương trần hạ nhiều bề,
Bởi chưng tàn bạo khó kề Phật Tiên.
Chúng ham danh lợi điền viên,
Ngày sau đến việc lụy phiền suốt canh.
Kệ kinh tụng niệm đêm thanh,
Ấy là châu ngọc để dành ngày sau.
Bây giờ chưa biết vàng thau,
Đời sau kính trọng người cao tu hành.
Nam mô miệng niệm lòng lành,
Bá gia phải rán biết rành đường tu.
Thương ai ham võng ham dù,
Cũng như những kẻ đui mù đi đêm.
Khuyên đời như vá múc thêm,
Mảng lo tranh đoạt thù hềm với nhau.
Đến chừng có ốm có đau,
Vang mồm niệm Phật, Phật nào chứng cho.
Dương trần tiếng nhỏ tiếng to,
Nói ngỗng nói cò đây cũng làm thinh.
Tưởng rằng thân nó là vinh,
Chẳng lo tu niệm cứ ghình với Điên.
Nói ra trong dạ chẳng yên,
Bây giờ nói chuyện cởi thuyền khuyên dân.
Đêm ngày chẳng nại tấm thân,
Nắng mưa chẳng quản tảo tần ai hay.
Chừng nào đến hội Rồng Mây,
Người đời mới biết Điên nầy là ai.
Lui thuyền chèo quế tay gay,
Thuyền đi nước ngược đến rày cù lao.
Xa xa chẳng biết làng nào,
Thiệt làng Long Khánh ít người nào tu.
Tớ Thầy liền giả đui mù,
Bèn đi ca hát kiếm xu dương trần.
Bá gia tựu lại rần rần,
Trong nửa ngày trần chẳng có đồng chi.
Nực cười trần hạ một khi,
Ở một đêm thì sáng lại qua sông.
Bình minh vừa buổi chợ đông,
Bày trò bán thuốc hát ròng đời nay.
Cho thiên hạ tựu đông vầy,
Rồi mới ra bài hát việc Thiên cơ.
Tới đây bá tánh làm ngơ,
Buồn cho lê thứ kịp giờ ra đi.
Lìa xa Hồng Ngự một khi,
Thẳng đường trực chỉ Điên đi Tân Thành.
Tới đây ra mặt người rành,
Nói chuyện thiệt sành thông lảu Đạo nho.
Nhiều người xúm lại đôi co,
Chê lão đưa đò mà biết việc chi.
Thấy đời động tánh từ bi,
Điên chẳng bắt tì còn mách việc xa.
Khoan khoan chơn nọ bước ra,
Giáp rạch Cả Cái rồi ra ngoài vàm.
Đoái nhìn mây nọ trắng lam,
Điên ra sức lực chèo chơi một giờ.
Xa nhìn sương bạc mờ mờ,
Tân An làng nọ dân nhờ bắp khoai.
Giả người bán cá bằng nay,
Dân chúng ngày rày xúm lại mua đông.
Tới lui giá cả vừa xong,
Điên cũng bằng lòng cân đủ cho dân.
Có người chẳng chịu ngang cân,
Bỏ thêm chẳng bớt mấy lần không thôi.
Nực cười trần hạ lắm ôi !
Giảng cho bá tánh một hồi quá lâu.
Thân già thức suốt canh thâu,
Nói cho lê thứ quày đầu mới thôi.
Nhiều người nghe hết phủi rồi,
Quày thuyền trở lại bồi hồi sầu bi.
Giả người tàn tật một khi,
Xuống vàm kinh Xáng được thì chút vui.
Một người nhà lá hẩm hui,
Mà biết đạo lý mời Cùi lên chơi.
Bàn qua kim cổ một hồi,
Cùi xuống giữa vời Châu Đốc thẳng xông.
Đến nơi thiên hạ còn đông,
Giả gái không chồng đi bán cau tươi.
Thấy dân ở chợ nực cười,
Xúm nhau trêu ghẹo đặng cười Gái Tơ.
Buồn đời lăng mạ ngẩn ngơ,
Biến mất lên bờ liền giả cùi đui.
Phố phường nhiều kẻ tới lui,
Thấy kẻ Đui Cùi chẳng muốn ngó ngang.
Đời nay quý trọng người sang,
Giả ra gây lộn nói toàn tiếng Tây.
Tây, Nam, Chà, Chệt, chú, thầy,
Nó thấy làm vầy chẳng bắt ngại nghi.
Xuống thuyền quày quả một khi,
Chèo lên Vĩnh Tế vô thì núi Sam.
Đi ngang chẳng ghé chùa am,
Xuôi dòng núi Sập đặng làm người ngu.
Xem qua đầu tóc u xù,
Cũng như người tội ở tù mới ra.
Chèo ghe rao việc gần xa,
Bồng Lai Tiên cảnh ai mà đi không ?
Nhiều người tâm đạo ước mong,
Nếu tôi gặp được như rồng lên mây.
Ấy là tại lịnh Phương Tây,
Cho kẻ bạo tàn kiến thấy Thần Tiên.
Có người nói xéo nói xiên,
Chú muốn kiếm tiền nói gạt bá gia.
Thoáng nghe lời nói thiết tha,
Rưng rưng nước mắt chèo về Mặc Dưng.
Tay chèo miệng cũng rao chừng,
Đường đi Tiên cảnh ai từng biết chưa ?
Khúc thời nhắc lại đời xưa,
Lúc chàng Lý Phủ đổ thừa Trọng Ngư.
Nhà anh có của tiền dư,
Sao chẳng hiền từ thương xót bá gia ?
Bấy giờ gặp việc thiết tha,
Bạc vàng có cứu anh mà hay không ?
Hết tây Điên lại nói đông,
Có ai thức tỉnh để lòng làm chi !
Mặc Dưng mất dạng Từ Bi,
Thuyền đi trở ngược về thì Vàm Nao.
Dòm xem thiên hạ lao xao,
Không ghé nhà nào cũng gọi vài câu.
Con sông nước chảy vòng cầu,
Ngày sau có việc thảm sầu thiết tha.
Chừng ấy nổi dậy phong ba,
Có con nghiệt thú nuốt mà người hung.
Đến chừng thú ấy phục tùng,
Bá gia mới biết người Khùng là ai.
Bây giờ phải chịu tiếng tai,
Giảng Đạo tối ngày mà chẳng ai nghe.
Đời như màn nọ bằng the,
Hãy rán đọc vè của kẻ Khùng Điên.
Khỏi vàm Điên mới quày thuyền,
Xuống miền Cao Lãnh lại phiền lòng thêm.
Tới đây ca hát ban đêm,
Ai có thù hềm chửi mắng cũng cam.
Cho tiền cho bạc chẳng ham,
Quyết lòng dạy dỗ dương trần mà thôi.
Nghe rồi thì cũng phủi rồi,
Nào ai có biết đây là người chi.
Trở về Phong Mỹ một khi,
Thuyền đi một mạch tới thì Rạch Chanh.
Ghe chèo khúc quẹo khúc quanh,
Ở đây có một người lành mà thôi.
Nhắc ra tâm trí bồi hồi,
Khó đứng khôn ngồi thương xót bá gia.
Kiến Vàng làng nọ chẳng xa,
Kíp mau tới đó vậy mà thử coi.
Xứ nầy nhà cửa ít oi,
Mà trong dân sự nhiều người chơn tu.
Thấy người đói rách xin xu,
Ra tay cứu vớt đui mù chẳng chê.
Khỏi đây đến chổ bộn bề,
Rõ ràng Bến Lức đã kề bên ghe.
Giả Người Tàn Tật đón xe,
Rồi lại nói vè ròng việc Thiên cơ.
Hết vè rồi lại nói thơ,
Làm cho bá tánh ngẩn ngơ trong lòng.
Thơ vè Điên đã nói xong,
Đi luôn Ba Cụm kẻo lòng ước mơ.
Tới đây dẹp hết vè thơ,
Giả Người bán mắm quá khờ quá quê.
Chợ nầy thiên hạ bộn bề,
Kẻ nhún người trề chê mắm chẳng ngon.
Bạn hàng tiếng nói quá dòn :
Giá nầy chẳng bán còn chờ chuyện chi ?
Bưng thời kẻ níu người trì :
Ở đây không bán chị thì đi đâu ?
Dứt lời rồi lại câu mâu,
Mắng : con đĩ chó khéo hầu làm khôn !
Muốn làm cho có người đồn,
Biến mất xác hồn cho chúng chỉn ghê.
Nói ra thêm thảm thêm thê,
Ông Lãnh dựa kề giả bán trầu cau.
Bạn hàng xúm lại lao xao :
Ông bán giá nào nói thử nghe coi ?
Trầu thời kẻ móc người moi,
Còn cau bẻ giấu thấy lòi tánh tham.
Thấy già bán rẻ nó ham,
Bị thêm quê dốt nó làm thẳng tay.
Ghe người biến mất bằng nay.
Cho chúng biết tài của kẻ Thần Tiên.
Bến Thành đến đó đậu liền,
Gặp hai thằng lính tra liền thuế thân.
Tớ Thầy nói chuyện cân phân :
Mới lỡ một lần xin cậu thứ tha.
Hai người tôi ở phương xa,
Bởi chưng khổ não mới là nổi trôi.
Lính nghe vừa dứt tiếng rồi,
Khoát nạt mới bắt giam.
Thấy đời trong dạ hết ham,
Ghe người biến mất coi làm chi đây.
Tức thời Điên giả làm thầy,
Đi coi đi bói khắp trong phố phường.
Có người tu niệm đáng thương,
Điên mới chỉ đường Tịnh Độ vãng sanh.
Dạo cùng khắp cả Sài Thành,
Khi ca khi lý nói rành Thiên cơ.
Bá gia bá tánh làm ngơ,
Tưởng như những kẻ làm thơ kiếm tiền.
Văn minh trọng bạc trọng tiền,
Khôn ngoan độc ác làm phiền người xưa.
Mặc ai ghét ghét ưa ưa,
Chẳng dám nói bừa cho bá tánh nghe.
Phiền ba ngựa ngựa xe xe,
Điên giả người què Gia Định thẳng xông.
Què nầy đường xá lảu thông,
Khắp trong thiềng thị rồi thì nhà quê.
Kêu cơm bá tánh nghe ghê,
Thêm nói bộn bề những việc về sau.
Dương trần bàn tán thấp cao,
Chẳng biết người nào rõ việc tiên tri.
Giã từ Gia Định một khi,
Thuyền loan trực chỉ đến thì Cần Thơ.
Tới đây giả Kẻ Quá Khờ,
Vợ điên chồng lại đứng hờ một bên.
Phố phường xóm dưới đầu trên,
Cùng người đi chợ xúm nhau reo cười.
Thị thiềng hiền đức được mười,
Phần nhiều xúm lại chê cười người điên.
Vợ thời ca hát huyên thiên,
Chồng chẳng có tiền lại quán xin cơm.
Bá gia coi thể rác rơm,
Ai cũng sẳn hờm đặng có ghẹo chơi.
Điên mà ca hát việc đời,
Với việc hiện thời khổ não Âu Châu.
Chạy cùng chẳng sót đâu đâu,
Lòng quá thảm sầu lìa lại Vĩnh-Long.
Chợ quê giảng dạy đã xong,
Thuyền loan trực chỉ đến rày Bến Tre.
Chợ nầy đậu tại nhà bè,
Giả chị bán chè dạo khắp các nơi.
Giọng rao rặt tiếng kim thời,
Rước rước mời mời anh chị mua ăn.
Trẻ già qua lại lăng xăng,
Nói nói rằng rằng những việc bướm ong.
Gánh chè bán hết vừa xong,
Điên cũng nói ròng chuyện khổ về sau.
Nói rồi chơn bước mau mau,
Lìa xa thiềng thị đến thì thôn quê.
Đi đâu cũng bị nhún trề,
Kẻ lại chưởi thề nói : lũ bá-vơ.
Thấy đời tai lấp mắt ngơ,
Lúc ở trên bờ khi lại đi ghe.
Dạo cùng khắp tỉnh Bến Tre,
Đủ bực thơ vè lìa lại Trà Vinh.
Tới đây bày đặt hát kình,
Đua nhau bán thuốc mặc tình nghe không.
Nói ra những chuyện bông lông,
Trách trong lê thứ không lòng từ bi.
Gặp người đói khó khinh khi,
Điền-viên sự sản ai thì làm cho.
Dạy rồi thuyền lại Mỹ Tho,
Khuyên trong trần hạ rán lo tu trì.
Xưa nay không có mấy khi,
Dương trần có Phật vậy thì xuống đây.
Chợ quê giáp hết thuyền quay,
Đi trở lộn về O? Chưởng giảng dân.
Quản chi nắng Sở mưa Tần,
Chèo xuôi chèo ngược mấy lần không thôi.
Thảm thương bá tánh lắm ôi !
Bồng Lai Tiên cảnh rao rồi một khi.
Nếu ai rảnh việc thì đi,
Còn mắc nợ thì ở lại dương gian.
Có người xưng hiệu ông Quan,
Tên thiệt Vân Trường ở dưới dinh Ông.
Thấy đời cũng bắt động lòng,
Ghé vào tệ xá thẳng xông lên nhà.
Mình người tu niệm vậy mà,
Nói chi lớn tiếng người mà khinh khi.
Người nhà cảm tạ một khi,
Cúng năm cắc bạc tiền đi Non Bồng.
Xuống thuyền xuôi nước thẳng xông,
Ghé nhà chủ Phối xem lòng Đạo Ba.
Ngồi chơi đạo lý bàn qua,
Mấy bà có biết lúa mà bay không ?
Có người đạo lý hơi thông,
Xin ông bày tỏ cho tôi hiểu rày.
Điên nghe liền mới tỏ bày :
Lúa bay về núi dành rày ngày sau.
Hỏi qua tu niệm âm hao,
Không biết câu nào trái ý Đạo Ba.
Buồn đời Điên mới bước ra,
Tay gay chèo quế dạo thì khắp nơi.
Đi hoài chẳng có nghỉ ngơi,
Miệng cũng rao mời Tiên cảnh Bồng Lai.
Có người xuống bến bằng nay,
Mách chơi ít tiếng người rày mạng vong.
Nhà ngươi thiệt chẳng có lòng :
Đòi đã hai lần sao chẳng chịu đi ?
Thương đời ta luống sầu bi,
Đò đi tới chốn ăn thì bao nhiêu ?
Điên rằng tôi chẳng ham nhiều,
Bao nhiêu tự ý cho nhiều chẳng ham.
Điên nầy bụng chẳng có tham,
Ghe đã chở đầy chật nứt trong mui.
Già đây cũng chở cầu vui,
Vậy chú hãy ngồi ngay chổ sau đây.
Thấy người lòng dạ tà tây :
Thân tôi làm vầy ông chẳng cho vô ?
Trong mui đã mát lại khô,
Tôi có đủ tiền mà trả cho ông.
Trong mui dòm thấy trống không,
Bước nhầu vào đó máu hồng trào ra.
Cho người hung bạo biết ta,
Thuyền người biến mất vậy mà còn chi.
Trở lên Chợ Mới một khi,
Chèo lên chèo xuống vậy thì cũng rao.
Năm xưa đây có máu đào,
Mà nay chưa có người nào chơn tu.
Nào Điên có muốn kiếm xu,
Mà trong trần hạ đui mù không hay.
Hỏi ông người ở đâu rày,
Trả lời rằng ở non cày vua Nghiêu.
Tới đây trong dạ buồn hiu,
Bỏ ghe Điên cũng đánh liều chưa thôi.
Giả ra một kẻ hàn nồi,
Khắp trong hàng xóm đi rồi sạch trơn.
Tới đâu cũng tỏ thiệt hơn,
Nhà tôi vốn thiệt có đờn năm dây.
Tôi còn mắc cái nợ nầy,
Nên mới làm vầy cho giải quả căn.
Nhà tôi đâu phải khó khăn,
Đem theo trong xách bạc hằng tám mươi.
Nhiều người nghe nói reo cười,
Thân tôi lao lý ai cười tôi chi ?
Giã từ Chợ Mới một khi,
Thuyền đi xuôi ngược đến thì Ba Răng.
Ít ai biết được đạo hằng,
Ghé am thầy pháp nói rằng lỡ chơn.
Trước sau bày tỏ nguồn cơn,
Vì thương lê thứ chi sờn lòng đây.
Có người lối xóm muốn gây,
Xin sáu trái bắp liền quày xuống ghe.
Ghe Điên vốn thiệt ghe be,
Mà lại Điên nhè nước ngược thẳng xông.
Ra oai thuyền chạy như dông,
Người nhà xuống bến trong lòng ngại nghi.
Ông nầy chẳng biết người chi,
Chèo quế vậy thì mạnh bạo quá tay.
Thần Tiên mà chẳng ai hay,
Cứ biếm nhẻ hoài buồn dạ Người Xưa.
Đời nay mỏng tợ màn thưa,
Khuyên trong lê thứ chẳng thừa một câu.
Thân nầy chẳng nệ mau lâu,
Miễn cho bá tánh gặp chầu vinh huê.
Thương trong trần hạ thảm thê,
Lao khổ nhiều bề chớ chẳng còn vui.
Nhiều người nghèo khổ hẩm hui,
Không đất cắm dùi mà chẳng ai thương.
Con thuyền đang lướt gió sương,
Bỗng nghe tiếng khóc tư lương ai hoài.
Có người ở xóm bằng nay,
Bị mất trộm rày đồ đạc sạch trơn.
Du thần bày tỏ nguồn cơn :
Rằng người nghèo khó đương hờn phận duyên.
Điên nghe vội vã quày thuyền,
Dùng khoa coi bói giải phiền phàm nhơn.
Coi rồi bày tỏ thiệt hơn,
Khuyên cô đừng giận đừng hờn làm chi.
Rồi đi dạo xóm một khi,
Đi lên nhà thì giã gạo mà chơi.
Vào nhà nói chuyện một hơi,
Gặp người bán thuốc cũng thời ghé vô :
Mua một ve uống hỡi cô,
Uống vô bổ khỏe trị nhiều chứng phong.
Uống thì pha nước nóng trong,
Chớ đừng pha rượu nó hòng kỵ thai.
Hai thằng ở xóm bằng nay,
Nó nói ngày rày thuốc chẳng có hay.
Người cha đi lại thấy rầy :
Thiệt mấy đứa nầy cãi cọ làm chi.
Bước ra nhà nọ một khi,
Đi lên đi xuống kiếm thì xe lôi.
Gặp xe chẳng có lên ngồi,
Chạy trước đi rồi ngừng lại chỗ kia.
Xóm nầy kẻ ghét người ưa,
Ghé vào nhà nọ nhổ bừa cái răng.
Nhổ rồi lui tới lăng-xăng,
Liền bước xuống thuyền Thầy Tớ thả trôi.
Vàm Nao rày đã đến rồi,
Quày thuyền ghé lại bằng nay Chợ Đình.
Hát hai câu hát huê tình,
Đậu xem dân chúng Chợ Đình làm sao.
Sáng ngày chợ nhóm lao xao,
Giả bận áo màu ai cũng dòm xem.
Mấy thằng trai trẻ thấy thèm,
Đứng xa quanh quẩn nói gièm với nhau.
Đứa nầy nói để cho tao,
Đứa kia xạo xự áo màu quá ngon.
Nhắc ra động tấm lòng son,
Buồn cho lê thứ sao còn ham vui.
Ở đây một buổi ghe lui,
Về trên Bảy Núi ngùi ngùi thương dân.
Thầy Trò chẳng nại tấm thân,
Rảo khắp Non Tần bận nữa thử coi.
Chơn tu thì quá ít oi,
Nhiều người ẩn sĩ quá lòi tánh tham.
Đi lần ra đến núi Sam,
Đến nơi rảo khắp chùa am của người.
Dạy rồi bắt quá tức cười,
Thầy tu nhiều kẻ biếng lười quá tay.
Trẻ già biến hóa ai hay,
Dạo trong Bảy Núi chẳng nài công lao.
Rú rừng lúc thấp lúc cao,
Giả ra nghèo khó vào nhiều am vân.
Tu hành nhiều kẻ tham sân,
Làm sao cho đặng mau gần Phật Tiên.
Ai ai cũng cứ ham tiền,
Ấy là đem sợi xích xiềng trói thân.
Lìa xa Bảy Núi lần lần,
Xuống thuyền trực chỉ đến gần Hà Tiên
Đến đây giả Kẻ không tiền,
Rảo khắp thị thiềng xin xỏ bá-gia.
Đi rồi cũng quá thiết tha,
Trở về non cũ đặng mà dạo chơi.
Non Tiên gió mát thảnh thơi,
Nhưng nhớ việc đời lụy ngọc nhỏ sa.
Xuống trần lúc hát lúc ca,
Mà trong lê thứ có mà biết chi.
Nam-mô hai chữ từ-bi,
Trần-hạ nói gì đây cũng làm thinh.
Tu thời nhàn hạ thân mình,
Phần Điên khuyên nhủ mặc tình ghét ưa.
Thiên-cơ ai dám nói thừa,
Mà trong bá-tánh chẳng ưa Điên Khùng.
Xuống thuyền chèo quế thung-dung,
Đi dạy đủ chỗ khắp cùng thử coi.
Rạch-Giá chợ nọ thoi-loi,
Gần nơi ven biển cá mòi nhiều hơn.
Tới đây giả kẻ có cơn,
Khi say khi tỉnh lúc hờn số căn.
Dương-trần đi lại lăng xăng,
Chê chê nhạo nhạo cười rằng quân điên.
Ở đâu mà tới thị-thiềng,
Lính chẳng bắt xiềng nó lại bót đi.
Lòng thương vì tánh từ-bi,
Dạy dỗ chuyện cùng mà chẳng ai nghe.
Dạy rồi Điên lại xuống ghe,
Long-Xuyên, Sa-Đéc nói ròng vè thơ.
Vợ chồng nghèo khổ bơ vơ.
Ở nơi giữa chợ lại khờ lại quê.
Buồn trong lê-thứ ủ ê,
Sóc-Trăng chợ ấy thuyền kề đến nơi.
Đến đâu thì cũng tả tơi,
Nói rõ việc đời sắp khổ sắp lao.
Thị-thiềng thiên-hạ lao-xao,
Chẳng có người nào tu-niệm hiền-lương.
Thấy trong trần-hạ thảm thương,
Đâu có biết đường chơn chánh mà đi.
Lìa xa đô-thị một khi,
Thuyền loan trực-chỉ đến thì Bạc-Liêu.
Chợ nầy tàn ác quá nhiều,
Phố-phường dân Thổ dân Tiều nhiều hơn.
Đi cùng thành-thị ráo trơn,
Cà-Mau đến đó thiệt hơn tỏ bày.
Cho trong bá-tánh chợ nầy,
Rõ việc dẫy đầy lao lý về sau.
Đường đi lao-khổ sá bao,
Miễn cho trần-hạ biết vào đường tu.
Tu hành đâu có tốn xu,
Mà sau thoát khỏi lao tù thế-gian.
Thầy Trò lắm cảnh gian-nan,
Chừng nào hết khổ mới an tấm lòng.
Đằng-vân đến tỉnh Gò-Công,
Vì thương dân-thứ mới hòng đến đây.
Xưa kia bão lụt tỉnh nầy,
Mà sau cảnh khổ xứ nầy gần hơn.
Yêu dân lòng nọ chẳng sờn,
Thầy hát Tớ đờn dạy cũng khắp nơi.
Khỏi đây Bà-Rịa tách vời,
Đến đó vậy thời trời mới sáng ra.
Chợ nầy đông đúc người ta,
Nhiều đuông chà-là lại với nho tươi.
Đến đây Thầy Tớ hóa mười,
Nói nói cười cười bán thuốc Sơn Đông.
Ai ai đều cũng ngóng trông,
Coi lũ khách nầy hát thuật làm sao.
Hát mà trong bụng xáo xào,
Nói chuyện bên Tàu máu đổ tuôn rơi.
Cả kêu dân chúng hỡi ôi,
Sao không thức tỉnh việc đời gần bên.
Khổ đà đi đến như tên,
Rán lo tu niệm tìm nền vinh-hoa.
Vinh nầy của Đức Phật Bà,
Của Ông Phật Tổ ban mà cho dân.
Tu cho nhàn toại tấm thân,
Đừng làm tàn ác xa lần Tiên bang.
Hát kêu bớ kẻ giàu sang,
Rán lo làm phước làm doan mới là.
Đến lâm cảnh khổ có Ta,
Với lịnh Phật Bà cứu vớt giùm cho.
Tu hành phải rán trì mò,
Gặp Lão Đưa Đò đừng có khinh-khi.
Dạy rồi Thầy Tớ liền đi,
Biên-Hòa đến đó vậy thì xem qua.
Đến đây dạy-dỗ gần xa,
Khuyên trong bá-tánh vậy mà tỉnh tâm.
Ngày nay gặp Bạn Tri-Âm.
Rán mà trì chí đặng tầm huyền-cơ.
Tân-An dạy-dỗ kịp giờ,
Chẳng dám chần chờ đi thẳng Tây-Ninh.
Tới đây vừa lúc bình-minh,
Điên ra sức giảng mặc tình nghe không.
Giảng rồi Dầu-Một thẳng xông,
Thiềng-thị giáp vòng thứ chót là đây.
Thương dân giảng dạy dẫy đầy,
Rảo khắp tối ngày chẳng có nghỉ chơn.
Nhiều người hung-ác quá chừng,
Không biết đời khổ lo mừng lo vui.
Nhắc ra dạ nọ nào nguôi,
Từ đây Lục-tỉnh đui cùi thiếu chi.
Nói mà trong dạ sầu-bi,
Bá-gia chậm chậm khinh khi Điên nầy.
Đừng ham nói nọ nói nầy,
Lặng yên coi thử Điên nầy là ai.
Cảm thương Ông Lão Bán Khoai,
Vì yêu dân-chúng chẳng nài nắng mưa.
Câu này nhắc chuyện năm xưa,
Khuyên trong trần-hạ hãy chừa lòng tham.
Khùng thời quê ngụ núi Sam,
Còn Điên chẳng có chùa am dưới nầy.
Vua Nghiêu xưa mở đất cày,
Ngày nay nhường lại cảnh nầy cho Điên.
Xuống trần day-dỗ huyên-thiên,
Dạy rồi thì lại thảm-phiền nhiều hơn.
Cầu xin Phật-Tổ ra ơn,
Lời Điên khuyên nhủ như đờn Bá-Nha.
Thị-thiềng khắp hết gần xa,
Từ đây sắp đến quê nhà Điên đi.
Đừng thấy ngu dại mà khi,
Thầy thì Huệ-Lựu, Tớ thì Huệ-Tâm.
Đời cùng còn chẳng mấy năm,
Khắp trong các nước thây nằm bằng non.
Cha thì chẳng thấy mặt con,
Vợ thì chồng chẳng được còn tại gia.
Khuyên trong lê-thứ trẻ già,
Tu hành hiền đức Phật mà cứu cho.
Ấy là quý báu thơm tho,
Đừng ham gây-gổ nhỏ to làm gì.
Con thì ăn ở nhu mì,
Học theo luân-lý kính vì mẹ cha.
Sau nầy sấu bắt hùm tha,
Xử người tàn-bạo vậy mà tại đây.
Đời xưa quả-báo thì chầy,
Đời nay quả-báo một giây nhãn tiền.
Dương-trần phải rán làm hiền,
Đừng trọng bạc tiền bỏ nghĩa bỏ nhân.
Người hung phải sửa cái thân,
Từ đây có kẻ Du-Thần xét soi.
Chuyện người chớ móc chớ moi,
Hãy treo gương thiện mà soi lấy mình.
Ai thương ai ghét mặc tình,
Phận mình cứ giữ tâm mình cho ngay.
Điên đây vưng lịnh Phương Tây,
Hầu hạ bên Thầy đặng cứu bá-gia.
Thấy đời lòng dạ tây-tà,
Cứ theo chế nhạo cười mà người Điên.
Ngồi buồn kể chuyện huyên-thiên,
Chẳng có ham tiền cũng bị ghét vơ.
Viết cho bá-tánh ít tờ,
Đi làm ruộng rẫy bỏ hờ theo xem.
Thương người nghèo khổ lấm-lem,
Thấy cảnh sung-sướng nó thèm quá tay.
Ai mà biết đặng ngày mai,
Ngày nay yên-tịnh ngày mai thảm-sầu.
Từ rày gặp cảnh buồn rầu,
Cho người tàn-bạo cứng đầu khinh-khi.
Dương-trần nay đáng sầu-bi,
Nên Điên mới nói chuyện ni tỏ tường.
Đêm ngày tưởng Phật cho thường,
Phải rán lo-lường kim-chỉ từ đây.
Thương đời Điên mới tỏ bày,
Dạy trong trần-hạ ngày rày rán nghe.
Đừng khi nhà lá chòi tre,
Nhà săng cột lớn bù-xè hay ăn.
Lúc nầy Điên mắc lăng-xăng,
Dương-trần biết đặng đạo-hằng mới thôi.
Chẳng ham cúng kiếng chè xôi,
Phật Trời chẳng muốn điều tồi ấy đâu.
Muốn cho dân hiểu Đạo-mầu,
Chớ không có muốn chùa lầu cho cao.
Bao nhiêu cũng biết vàng thau,
Dạy khôn trần-thế chớ nào dạy ngu.
Sáng ngày con chó sủa tru,
Chừng heo cắn ổ hiềm-thù mới yên.
Đừng ham giành-giựt của tiền,
Người hung hay gọi kẻ hiền rằng ngu.
Nay Điên chỉ rõ đường tu,
Ấy là đủ việc tài bù cho dân.
Thôi thôi nói riết dần lân,
Tới đây cũng lần ngừng lại bút nghiên.
NAM-MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT
BỬU châu công luyện chốn non Tần,
SƠN thủy môn giang bảo giác dân.
KỲ quái chờ nơi Thiên nhứt định,
HƯƠNG nồng dành thưởng kẻ tròn ân.
-- Hết Sấm Giảng quyển I --
SÁM GIẢNG Q. 1
The Lower Age’s world is ending,
Upheavals have disrupted the family base,
The Earth Rabbit Year is a clear case,
The whole globe is extremely agitated.
Sadly sitting, Crazy have indicated,
From now on, people will be miserable.
The world’s predestiny is rotable,
So Crazy follow Master down the lay realm.
The society is tumultous and uncalm,
All the nations bustle with arm race.
Some’s marital bond[ii] is a disgrace,
Others’ loyalty and filial piety both fail.
Thus Crazy make such a counsel,
That, from now on, you be mindful.
If a scheme is deep, so too is its woe,
History makes no mistake of that,
The shrewd, once hearing it, feel sad.
The idiot hearing it faceup guffaw.
They’ll later confront the tigerlike claw,
Abject misery will befall all earthlings,
Crazy obey the Bright King,
And Buddha’s order for mass preacher.
People are seen in the world,
All deriding the Holy Spirits as deviant.
Whoever makes gossips rampant,
I’m the Buddha-sent devil as mass savior.
Far residents appreciate this favor,
Making those nearby jealously discard.
Namo the Compassionate Buddha,
Their lips recite, their minds are deceitful.
People from the entire world,
And all villages look down on Crazy.
Not craving fame and money,
I resolve to guide masses to Paradise.
Crazy used to have a very good life,
On top of luxury and opulence.
Having thought of its impermanence,
I went in mountainous jungle practicing.
God blessing, when I was rambling,
I met the Master of the Jewel Mountain.
Bowing, I had my vows explained,
Please kindly enrol me in your discipline.
He saw my being too genuine,
Within six ke, I have known Predestiny.
I’d rather be brief on this story,
Let’s spend more time on true practice.
On Earth, the shrewd and the daft coexist,
Who crave vainglory and opulence.
The chess has entered a turbulence,
Why not keen to practice but covetous.
The Supreme Being love the righteous,
For Loyalty, Filial and Ancestral piety.
Melancolic, I talk aimlessly,
Bloodshed soaks the whole world.
When will people be delivered?
Rooster’s Buddha will bring global peace.
Crazy Me is one of the Holy Spirits,
Down on Six-Provinces from Mountains.
The world will soon drop its curtains,
Practice for an audience with the Holy.
Rare are those who maintain integrity,
Many are so brutal as to annoy the Creator.
Worldlings are the lie fabricator,
By the Dragon Investiture they’ll be hurt.
The world arrives at its lurch,
But, all day long, people make travesty.
The worldly’s sins never cease,
Once in the Hell, their release is hard.
Crazy talk about things near and far,
For folks to be mindful and to cultivate.
To cultivate helps bypass the Hellgate,
Free from Hell, you’ll tour the Paradise.
The world is not far from its demise,
So I write an article for them to read.
The world is like a firework lit,
All folks, calmly watch who this Mad is.
Master is one and his disciples three,
We amply teach about Predestiny.
Still credulous is this Crazy,
We stay calm to see how they behave.
Some are wise, others more naive,
Till they see bloodshed, they don’t apply.
Now We pretend to be imbecile,
Like Ren Gui who used to be a prisoner.
Now some hate Me, others favor,
‘Cause Crazy frankly told recent stories.
People far and wide make mockeries,
Whatever they said, We put up with.
Sadly recalling the remote myth,
In Seven Mounts, We chuckle at fake monks.
They said of luxury they aren’t fond,
But why have they coveted lay riches?
Alas! How strange are these stories,
Why do, as Buddhists, we chide each other?
At this time, I’m totally bewildered,
No matter what is trumpeted by the mass.
From the near to the far away place,
Every household’s chitchat is joyous.
This anecdote is so marvellous:
Han Xin biding his time crawls between legs.
Later, his reputation widely spreads,
As he's frightened Xiang Yu occasionally.
This tale is recorded in history,
For his guilefulness, Han Xin was hailed.
Our story must have its head and tail,
We, albeit dullish, are adept at practice.
Whatever you do, keep your ethics,
To see the Deities, master your recital.
For the mass’ love, We feel dismal,
Hereafter, the world all over is in dolour.
The actual world is at a detour,
Practice to be rescued by your Master.
Self-interest pursuits make you meager,
Money ready, you yell at servants.
Don’t demean thatched hut residents,
But invaluable is their Buddha reciting.
Opulence is like waters from the spring,
Downpour drains them out in an hour.
Why don’t you worship your Ancestors,
But the Occults whose streamer is white.
Variecolored is the worldly mind,
Why don’t they reflect on China’s scenes.
Still here is the word of the ancients,
Has the unthinkable now existed?
If not, this is toward those who hated it,
For the devotees, it is crystal clear.
Our folks, quickly be self-aware.
Lest your later encounter should be a pity.
The longer Our talk is, the stickier the story,
To be a Master, We must do the arduous.
When the Cat calls, people are nervous,
Dragon and Snake years cause awful blood.
When the Horse kicks the Goat,
The world is to face variegated tribulation.
That Monkey is also in agitation,
Night Rooster crows, bloodsheds cease.
Speaking out, our tears streak,
Crazy admonish people not to offend.
Talking on social events will never end,
Later, people will know my good strategy.
Now We’re caught with pseudo-authority,
Thus We do this to shun their suspicion.
If you've known about predestination,
Why don’t you run away for safety?
Fake practitioners are not comfy,
Without magical effect, they lose listeners.
Social events are like ravine waters,
They think We aim our satire at the bad.
This Crazy follow the Mad,
Like a slack rope to rescue all people.
Later some will cry, others bawl,
In next few years they’ll face evil spirits.
Crazy know it, should We keep it secret?
We rather say it whether or not you listen.
Crazy’s own task has not yet been done,
The halfway Six-Province trip agonizes me.
With my sermon, some are very happy,
Others pout: This is a rice-seeking senior.
They treat me as straw, seeing I’m poor,
Later they’ll realize I’m Heaven’s garbage.
As Crazy has not yet reached his stage,
So he goes under cover for others to mock.
Too miserable is the upcoming epoch,
Children lose parents, wives their husbands.
They will anguish when things happen,
Blaming the Supreme Being for no mercy.
Keep Amita Six-Word in memory,
Recite it for evil spirits to go away.
Don’t spend lavishly but save,
In order to practice, be frugal and thrifty.
Never belittle those with visual disability,
Ten times worse later will be your pain.
If you now think over and over again.
Till the Goat year, you won’t know your fate.
The practicer will be credited with grace,
God blessing, you meet the Holy person.
I’m unsettled when I’m outspoken,
Crazy tightly scull over the Six Provinces,
Wherever We come, We see no differences,
It renders the ancient more distraught.
Whoever knows Us, be in our favor,
We never made up the Heavenly design.
At times an old man, at times a child,
We feign ignorant, rustic, through the town.
The further We go, the more We feel down,
Up and down streams We keep traveling,
Sculling with hands, We keep singing.
We sing to warn on the world’s tribulation.
Namo Amitabha, the Compassion,
India, the Holy Land, witness this heart.
Since I initiated to my Master,
I sweep away egoism for plenty mass love.
I care not about the comfort of my own,
Provided the masses access the Idyllic.
A piaster capital now, double is its profit[iv],
But few want to achieve this goal.
For what do today’s worldly scramble,
On encounter, they let go of their bounty.
My boat is a Fairyland ferry,
But very few of the genuine get aboard.
Busy doing the work of the pseudo[v],
They catch buffaloes and dogs for meat[vi].
They hysterically pray when they fall sick,
Buddha can’t on time testify the wicked.
I see the lay’s ignorance and wretchedness,
Their sins are dreadful by profanity.
Practice is not a sworn propensity,
Why not keep it to reach the Fairy realm.
The more I talk, the more poignant I’m,
As there are more of the cruel all over.
Monks resemble well-painted timber,
Inside rotten, outside it still looks good.
Shame for those monks being crooked!
They do things to spoil the Tao with fraud.
Amida Buddha is more distraught,
Angry why the monks have fooled people.
Having a life, take care for survival,
They see Hell King soon with their old ways.
The folks’ errors make them dismayed,
Thus, from Buddha I took the commission.
Many of the worldly like aggression,
Toward Crazy, they always show disdain.
Heavy-heartedly, I take to the pen,
To help the world relax and practice,
I love the mass and ask for no benefit,
Sadly, the mass is deadly blind.
Nothing gives me a bit of delight,
Time comes for people to meet the dread.
From now on, diseases are widespread,
Practice and implant Buddha in your mind.
My word illustrates the depth of the plight,
For all the people to mindfully practice.
Nowadays Crazy open the Tao for bliss,
For all folks to have a grip on the method.
Now the Fall nearly finishes its period,
When I nearly achieve all my utmost goal.
I have not yet been well-versed in moral,
How many are faithful to Crazy.
This Crazy will unchain all the lay,
Guiding them toward the Fairyland.
I don’t seek to be famous and abundant,
Only wish people get a lasting leisure.
Back to the Buddha, I often report,
Plead for Patriarch Buddha to kindly bless.
Now I reveal all from my head,
For people to understand good and bad.
The Supreme Being always commiserate,
Thus wanting you often to give alms.
Don’t crave fighting for triumph.
It won’t be wasteful if you practice keen!
The sea of sufferings has been seen,
It is best to fulfill the human obligation.
Don’t crave others’vilification,
This later will bring back sufferance.
Practice requires perseverance,
Clouds will reveal things you may see.
Don’t be cruel and aggressive,
And you will be salvaged by this savior.
Myriad discords exist in the world,
Give up selfishness to care for practice,
Ensure your sutra recital be rock solid,
And you’ll later see Buddhas, no doubt,
The globe is so aggrieved for now.
Briefly speaking, Buddha is one’s mind.
Make no mistake of my advice,
From now on, your virtue will germinate.
As too many afflictions are on the planet,
I urge you to enter the path of practice.
Your conduct hasn’t been polished,
Today shine it to make up for the past.
No matter if people are nice or harsh,
Crazy do not exaggerate with the public.
Mandarins talk with a loud rhetoric,
But their worldly minds are impure.
I write ode to relieve my displeasure,
But, strangely, many still pay no heed.
Their thinking is hard to predict,
They’re curious on my esoteric treatment.
Can a bucket cover up an elephant?
They can’t blindfold Saints with a thin veil,
Though talking a lot, I don’t feel well.
Their practice bounces back like prawns.
They think of Buddha by nightfall,
At night, they maraud for others’ belonging.
The world has a few laughable things ,
They don’t practice, but are keen to smirk.
The old people desire the pretty girl,
Not knowing what their future will be like.
They will incur tigers and leopards’ bite,
Thugs will shed their blood all over.
Genuine practicers will never be freer,
The righteous will receive an Holy protection.
The masses must take a precaution,
Seek the Ferryman to talk about mystery.
I so far haven’t known how to do poetry,
Now I write a few pages to awaken people.
Later they shouldn’t suffer at all,
Owing to their quiet yet superb practice.
When the flying birds are too sluggish,
The fish are lazy, will this disaster cease.
Speaking it out makes so many aggrieve,
A calamity nearing, people still hesitate.
The lamp of Verity does no longer fade,
The world will be like stagnant waters.
As the course of social change veers,
This fact is reminiscent of the Shang age.
It makes me loathe Zhou King’[vii]s stage,
His passion for Daji betrays his father.
Crazy said things from near to further,
For you all to know who this person is.
My good word, put it in memory,
And spend day and night practicing.
Don’t crave the precarious ranking,
Or you’ll later find no way out!
Some practice as if a log drifted about,
Not faithful like unstable river banks .
The like conspiracy, the like backfire,
The conspirator will face the horrid savage.
Tigers, leopards, elephants, rampage,
Giant snakes, centipedes, are in droves.
People should prepare once they know,
Turn deaf ears to slanders as are useless.
After this comes the strangeness,
Tax exaction is a heartbearking trauma.
People are now as if they had no father,
That no one educated them is a pity.
This task is within the Bright King’s duty,
He looks depressed at the Buddha porch.
He commiserates with the world,
For the brute hardly see the Holy spirits.
If they’re consumed with self-interests,
On encounter, they’ll incur a long ordeal,
If you keep reciting sutras with zeal.
It is the jewels in store for your future.
Gold or brass now has not yet been sure,
The latter age reveres the adept practicer.
Oral reciting and veracity go together,
Grasping practice ways is indispensible.
The high status seeker is pitiable,
As if a blind traveled through the night.
I love people and more than provide,
But they ever scramble with each other.
When they get sick and turn to Buddhas,
No Buddha endorses, even louder prayers.
The worldly make various gossips,
Whatever they said, I will tighten my lips.
They think that gives them a glory,
Instead of practicing, they rival with Crazy.
I feel unsettled once I’ve spoken out,
Now is the exhorting boat ride I talk about.
I happily work non stop day and night,
I work really hard despite rain or sunshine.
When I attend the Cloud Dragon Assembly,
Folks shall realize who this Crazy is.
Receding, I scull with a fastened paddle,
It goes upstream and reaches an isle.
From afar, I don’t know which village is,
In fact, it’s Long Khanh where few practice.
Master and Disciples pretend the blind,
We go singing and begging for dimes.
Once seeing Us, they flock over,
In half a day though, We earned no piaster.
We chuckle for the lay world at the time,
We cross the river after staying overnight.
At dawn, the market has been busy,
Then We sell drugs and sing actuality.
We wait till they have gathered in droves,
Then We make a Predestiny singing show.
At this point, the folks are unimpressed,
Sadly for them, We depart on express.
Far away We have been from Hong Ngu,
Crazy travel straight to Tan Thanh town.
Here, We show off how well We’ve known,
All theoretical aspects of Confucianism.
Many gather and show antagonism,
How such an old ferryman knew things.
Their manner left me with empathizing,
We’re not fussy but tell them a vision.
We walk out in relaxation,
We enter Ca Cai rivulet, then We move out.
Looking back, We watch bluish clouds,
Crazy exert myself to scull for an hour.
In distance, We see a hazy smog,
Tan An’s villagers live on cereal mix.
Now, We feign a seller of fish,
Not before long, crowds of buyers flock in.
As soon as people finish pricing,
Crazy happily make the right weigh.
Some disagree on a balanced scale,
Yet they tip it several times non-stop.
How laughable are these lay folks!
I’ve preached way too long at night.
The old man doesn’t care being tired,
Will not stop till people are persuaded.
Many discard it as soon as they heard it,
Rowing the boat back, We feel a misery.
At once We feign a person with disability,
Down the Xang canal, I’m a little fun.
An Amida reciter in a humble cottage,
He gives Leprose an invite.
Having debated new and old a while,
We aimed for Chau Doc in a straight bow.
When We arrive, there is still a crowd,
We feign lasses to sell fresh betel nuts.
We chuckle at the towns dwellers’ conducts,
They gather to tease a Young Girl.
Sad that vilification is a shocker,
We vanish and onshore feign blind leprose.
Many people on treets come and go,
Once they see me, they turn away.
The opulent ones are adored today,
We pretend an arguer speaking French entirely.
White, Viet, Indian, Chinese, Notaries,
Once they see it, they don’t suspect.
We embark and hurriedly reverse,
We row up Vinh Te, enter Mt. Sam.
We go past temples, big and small,
Downstream Nui Sap, We feign imbecile.
At a glance, our hair looks disheveled,
As if We were newly released prisoners.
Paddling, We announce far and near,
Who wants to go to the Paradise?
This is the place which devotees desire,
If We can, We’d be like a dragons up cloud.
This is what Pureland’s order is about,
For thugs to eyewitness the Immortals.
There are slanderous people,
‘You want to make money, so you cheat.
Having heard this unkind speech,
Tears welled up, We row back to Mac Dzung.
In case of a response, We sometimes beckon,
Who has known Fairyland pathway?
We recall the story, at an old stage,
Ly Phu blamed Trong Ngu’s mishandling
“Your house has surplus monies to give,
Why aren’t you charitable toward people?”
When are you confronted with an upheaval,
Will your riches guarantee your safety?
Crazy have told this and that story,
Who has woken up to put them in mind!
Compassion fades from Mac Dzung shoreline,
Upstream the boat goes back to Vam Nao.
We watch the bustling crowd,
We drop in no house but say a few phrases.
The river has a vortex flow in places,
Where disasters will occur in the latter days.
By then will a big storm arise in the bay,
A ruthless monster will devour the wicked.
Until that beast submits,
People won’t know who this Mad is.
Now I have to bear a disrepute of sleaze,
I all day preach but no one hears.
The world is like a curtain of gossamers,
Try to read Mad and Crazy’s rhapsody .
Off the rivulet break, I turn back the ferry,
Down the Cao Lanh province, I’m sadder.
Here I sing all night long over the river,
No matter whether I’m hated and scolded.
Whoever gives me money, I don’t covet it,
My vow is only to have the worldly educated.
They heard it but soon they dusted it,
No one knows who We were.
We return to Phong My straight afterward,
The boat in a go arrives at Rach Chanh.
We scull through twists and turns,
This place has only one scrupulous.
This recall makes Us very nervous,
Our mass love deeply touches our hearts.
The Kien-Vang village is not far,
We quickly row there to find out.
This location has few houses,
But amid civilians, many are true practicers.
Once they have seen the ragged beggars,
Whether blind or not, they readily salvage.
Having left here, We come at a bustling place,
Ben Luc has already appeared for my port.
We feign an Impaired hailing a rickshaw,
Then We talk about Predestiny.
We chant rhapsody, then poetry,
This has left many of them astonished,
Rhapsody and poetry have been finished,
Then We hasten to Ba-Cum as I've dreamt of.
Here We don’t chant, full stop,
We feign an imbecile Salted Fish seller.
This marketplace is bustling with shoppers,
Some shrug, others pout, balking at the fish.
The voices customers speak in are quite crisp:
“You don’t sell. What do you wait for?”
We carry it away, being pulled back and forth:
You don’t sell here, where are you going?
Having said this, they start embroiling,
They scold: ‘You bitch! Don’t outsmart us’!
In order to make the rumor contagious,
We disappear to create in them a horror.
Having said this, We feel more distraught,
At Ong Lanh, We feign Betel and Areca Peddler,
Customers gather and chatter:
What price do you want? Try and tell.
Some scoop up, others pull out, betels,
Greed is exposed as they pluck, hide nuts[viii].
They crave the old man’s price cuts,
His rusticity even emboldens the haggler.
The boat and persons instantly disappear,
To showcase the talents of the Supernatural.
Straight away we dock at Port Ben Thanh,
Two soldiers ask us for personal tax.
Master and disciples invoke a rule slack:
Begging for a waiver to the first offence.
Two of Us are from a faraway residence,
Our dire straits have caused Us to live adrift.
As soon as the soldiers have heard the grief,
They abuse Us a while, yet put Us in jail.
Their behavior causes our guts to go stale,
Unimpeded our boat and people disappear.
Instantly Crazy pretend a Fortune Teller,
We walk through the town in that capacity.
There is a practicer who merits a pity,
Crazy give him a guidance to the Pureland.
We stroll all over the Saigon domain,
We sing or chant thoroughly of Predestiny.
People don’t take it seriously,
They guess the money seeker’s poems.
Civilization rests on money fetishism,
Cunning and cruelty irk the ancient.
Whoever praise me or condescend,
We daren’t make up stories for the masses.
The city life has modernity flashes,
Crazy feign a cripple heading for Gia Dinh.
This limper is familiar with traveling,
Through the town, We go to the country.
People feel my beggings sound scary,
Unsettled by many predictions,
People make diverse suggestions,
Not sure of who is such a clairvoyant.
We depart Gia Dinh at this instant,
Phoenix Boat[ix] direct goes to Can Tho.
Here We feign the Big Dullard,
The wife crazy, her husband standing by.
From end to end, townsfolk deride,
Gathering shoppers are hilarious.
Only about ten townsfolk are virtuous,
Most are flocking to ridicule the crazy.
The wife sings songs, in a frenzy,
Her penniless husband begs for lunch.
People treat them as if they were junks,
Everyone is ready to tease them for fun.
But Crazy has social events sung,
And the actualities that ravage Europe.
We travel all over without stop,
In deep depression, We go to Vinh Long.
At a rural market, We have given a sermon,
When my Phoenix Boat goes to Ben Tre.
This market is docked on a raft shed there,
We feign a female peddler of sweet soup.
Her calling voice is on live news in a loop,
Cajoling her customers for buying,
Back and forth, old and young, bustling.
Saying this and that, all flirting around,
As soon as the sweet soups sold out,
Crazy spins a long yarn of woes to come.
We make strides after finishing my sermon,
We head for countryside, leaving the town.
Wherever We go, some smirk, others pout,
Some use swearword: a bunch of drifters!
They turn blind eyes and deaf ears,
Sometimes aboard, sometimes on land.
We travel the whole Ben Tre province,
After all poetry chants, We retrun to Tra Vinh.
Here, We contrive the singsong competing,
In drug sale, whether or not there is a buy.
We talk about things far and wide,
We blame people for having no compassion.
Seeing the destitute, they make derision,
They should ask who has made them rich.
We row to My Tho, having preached,
We urge the folks to commit to practice,
They have so far seldom noticed.
There is the Buddha descending here.
My boat returns out of rural markets,
Back for Ong Chuong, We preach to masses.
Despite weather conditions being harsh,
We scull back and forth on occasions.
Alas! People are facing tribulations!
A Paradise trip is announced ready.
Get on board if you are free,
If indebted, you stay back with the human.
There is a person styled Sir. Quan,
His name is Van Truong at the Ong shrine.
The world vision has touched my mind,
We drop in and dash into his cottage.
We’re the practicer with a self-image,
What for you speak aloud for public disdain.
The host immediately said thank,
Offering five cents for Paradise ticket.
Back onboard, We row downstream ahead,
Drop in Sir Phoi’s to probe Third Elder.
We chat over the ethical matter,
Have you ever seen paddies which flew?
Asks a person who is morally shrewd
Will you explain for me to understand.
In replying, Crazy explains:
Paddies fly into mountains for later uses.
When asked how I’ve gained my virtues,
Saying We know nothing upsets Third Elder.
Sadly, We step out of the shelter,
We and scull wherever.
I keep going without a stop-over,
My mouth also advertising Paradise.
A person comes down the pier for a ride,
I whisper that he will lose his life.
You don’t really have a compassionate mind:
You’ve asked twice but why didn’t you go?
For the world’s sake, I’m very distraught,
What is your fare for the journey?
Crazy say I don’t ask for many,
It’s up to you and I don’t crave much.
Crazy don’t have any greed as such,
The boat inside has been fully packed.
I, the old man, take you just for a slack,
Thus please come and sit right after here.
The man seems to have an evil idea:
I do this, how come you don’t let me in?
The condition is cool and dry in the cabin,
I have enough money to pay for you.
The cabin interior looks empty, though,
Once he has hastened in, his blood oozes.
This is how I admonish the brute,
Both boat and person vanish, without a trace.
Then up to Cho Moi I went away,
Rowing up and down, I also loudly say.
Here a bloodshed used to take place,
But no one has now been a true practicer.
Crazy has by no means sought for cents,
But the worldly are too blind to get informed.
They ask me where I’m from,
I reply: I’m from the Plow Hill of King Yao.
At this stage, I’m saddened somehow,
Quitting the boat, I try without surrender.
Then I pretend to be a Receptacle Welder,
I have scanned through the whole village.
Where I go, I tell both loss and advantage,
My house has a Five-Stringed instrument.
I still have to carry this debt for repayment,
Thus I have to do this to clear my karma.
My home suffers no shortage,
As my bag is carrying eighty-grade silver.
Hearing this, many burst into laughter,
I’m in jail, what do you laugh at me for?
At once I depart the Cho Moi port,
Up and downstream I arrive at Ba Rang.
Few know the principle of permanence,
I drop in a shaman’s saying benighted.
From the beginning to the end, I confided,
For people’s love, my heart never wears,
Then a querulous neighbor appears.
I ask for six corns, then return to my scull,
Crazy’s boat has a really bulging hull.
But, against the water stream, I row head on,
When I wield power, it runs like a cyclone.
One who goes down the pier is suspicious,
He wonders who this old man is.
His sculling exerts a lot of energy,
The person is divine but one takes no heed.
They keep deriding disaffecting the Ancient.
The world today is as thin as a gauze screen,
I teach laity leaving off no sentence.
No matter how much time I spend,
Provided people attain their happiness.
I have pity for people in distress,
Whose joy is worn out by drudgery.
Many are wretched and solitary,
For the homeless, no one bothers.
My boat is gliding through tough weather,
Suddenly I hear a distressful cry of grief.
There is now people in the hamlet,
Their house had been emptied by thieves.
The patrol gods gave me a brief ,
That the poor has been in grievance.
Having heard so, Crazy turn back at once,
Using horoscope to comfort the woman.
Having read it I give a pro and con explain.
Urging her not to keep her anger and hatred,
Then I go for a walk around the hamlet.
I come to the house which pounds rice.
When I’ve entered it, I chat a while.
I meet the drug seller who also drops in:
-Dear lady, please buy a lotion to drink,
It helps you treat a variety of rhumatisms.
For usage, dilute it in water, pure and warm,
Don’t mix with alcohol that affects embryo.
Two lads from the hamlet tell her what to do,
This medicine has so far been sluggish.
Their father comes to admonish:
-What is the point for you to argue?
I step out the house once through,
And I walk around to find a rickshaw.
When one pulls over, I don’t get aboard,
I let the driver run first and stop there.
In this hamlet, some hate me, others care,
I drop in a house and remove a tooth.
Having done so, back and forth I move,
Then, the Team embark and drift down.
When I have arrived at Vam Nao,
I reverse and stop over at Cho Dinh.
It is two romantic clauses which I sing,
Docking to observe Cho Dinh residents.
In the morning, the market is bustling,
I pretend to wear colorful clothing.
That is so coveted by many youngsters,
From afar they chitchat together.
“Leave her to me.” says a lad.
“What a colorful dress!” others add.
The recall leaves me with a prick,
I’m sad why folks still crave frolick.
After half a day, I reverse the boat,
Back to Seven Mounts, I pity the folk.
Master and disciples don’t complain,
We again travel the Chin mountain.
The true practicers are a rarity,
Among hermits, many are too greedy.
Toward Mt Sam We gradually amble,
On arriving, We glance at others’ temples.
Having already taught, We chuckle,
Many monks are too lazy and idle.
The young and old disappear furtively,
Walking Seven Mountains We’re happy.
The jungle has raised and sunken areas,
Faking Poor, We enter hermitages.
Many practicers are very moody,
How will they soon see Buddha and Fairy.
Everyone craves the money,
That means, they shackle themselves.
Strolling away from Seven Mounts,
We get on board toward the Ha Tien town.
On arriving, being Penniless We pretend,
Around the town, We beg men and women.
Having gone through, We feel really sad,
We return home for a promenade.
The Fairy Hill is breezy,
But our world memory makes Us teary.
Mixed with people, We casually sing,
But people have known nothing.
Namo Amita, the Compassionate,
Whatever they said, We keep quiet.
Practice and you’ll be elated,
On our part, Crazy urge even if you hate.
Who dares lie about predestiny,
But the mass does not like Mad and Crazy.
Having embarked, We scull freely,
Going all over to teach and to see.
The Rach Gia town is on the sea shore,
The fish they catch are a lot more.
Here I pretend the Man Of Bouts,
Inadvertently he blames his lot aloud.
The world walks to and fro,
Smirking along that this is a crazy troupe.
Where are they from to this town?
Why don’t soldiers shackle them down?
We love them for our compassion,
We thoroughly taught, yet no one listened.
After teaching, We row to Long Xuyen,
And Sa Dec where We say all in poems.
We faked a wretched, castaway couple,
Lost in midtown they look dumb and rural.
What a misery for the populace!
With Soc-Trang markets We touch base.
Wherever We come, they look in tatters,
We show them the upcoming disasters.
Many walk up and down the streets,
But no one has actually practiced.
What a pity for the world indeed!
They don’t know where the Tao is to seek.
Once We leave the big city area,
The Phoenix Boat arrives at Bac Lieu.
So many in this market are cruel,
Most are indigenous and Teochew.
After We have covered the whole town,
We went to Ca Mau to expound.
For the people of this market,
Myriad future events that go berserk.
Our journey is very toilsome,
Only if the worldly practices Buddhism.
It costs no cent for the practicer,
But it will release them from the world.
Master and disciples have toiled about,
Only if no one suffers, I’ll calm down.
We flew to the Go Cong province,
It is ‘cause We love the local populace.
There used to be a deluge here,
Later sufferings are closer to this area.
Our love for them remains intact,
All over, We like a troupe teach and act.
Then for Ba Ria, We separate,
We arrive by the daybreak.
This market is packed,
Palm cocoons heaped with raw grapes.
Here We multiply by ten,
We schmooze selling San Dong drugs.
Everyone is expecting,
To see how this troupe is performing.
We sing songs, yet with a trauma,
Talking about the bloodshed in China.
We appeal aloud to the whole people!
Why not to wake up to the ominous world?
Calamities descend as swiftly as arrows,
Try to practice in the search of a bonanza.
This grace is granted by Lord Lady Buddha,
And Lord Patriarch Buddha to the populace.
Practice for your own deliverance,
Don’t be cruel so you can see the Fairyland.
We sing to appeal to those who are affluent,
For giving alms, that is your obligation.
When you’re in peril, you can call Us upon,
By the Lady Buddha’s order, We help you out.
Practice requires endurance as a devout,
Seeing him, don’t take old Ferryman lightly.
After teaching, Master and disciples leave,
We reach Bien Hoa for a glance.
Here We teach people, close and distant,
Urging them to stay mindful and conscient.
Nowadays you meet your Bosom Friends,
Persist to discover the mystery of nature.
We go to Tan An for a punctual lecture,
Then, in a hurry, We head for Tây Ninh.
I’ve just arrived here in the early morning,
And try to teach, whether or not they listen.
Afterwards, to Dầu Một, We hasten,
Here is the last leg of our urban journey.
Our teaching teems with people’s empathy,
We keep wandering from dawn to nightfall.
Many people are too cruel and brutal,
They frolick without knowing their peril.
That said, We never feel tranquil,
Hereafter Six-Provinces has disabled many.
While speaking, our hearts are in deep agony,
Think carefully before belittling this Crazy.
Don’t be so ravenous as to say this or that,
Calmly ponder who this Crazy must be.
The old Potato Peddler is worth a pity,
For your sake, he exerted himself a lot.
This verse reminisces an anecdote,
The worldly should renounce your greed.
Mad’s hometown is at Mt. Sam,
While Crazy have no pagoda down here.
King Yao used to deforest this land,
Today He has ceded it for this crazy man,
Down the world, We don’t cease to preach.
Having taught, We feel worse distress,
We pray for the Patriarch Buddha to bless.
Crazy give advice like Boya played music.
Having traveled across all the public,
Crazy go home from now on.
Don’t take lightly the seeming moron,
Master is Hue Luu, the disciple Hue Tam.
Doomsday won’t be in a few year frame,
All over, corpses will pile up like mountains.
The fathers won’t see their children,
Wives won’t see their husbands at home.
OId and young, remember this outcome.
The virtuous will be saved by Buddha,
This is the jewel of scented aroma,
Don’t cling to quarreling and gossiping.
As children, you should be well-behaving,
Learn morals and revere your parents.
Crocs and tigers will later catch and draggle,
The brute will be judged right on this ground.
The old day’s karma takes time to turn out,
Today’s one happens within a second.
Every one must try to be a good person,
Don’t place money over righteousness.
The brute must cultivate virtuousness,
From now on, Patrol Gods will be surveiling.
Others’ private lives are not for digging,
Look yourself up in a noble mirror.
Whether some don’t act in your favor,
Keep righteousnous as your obligation.
Crazy obey the Western Paradise’s direction.
Serving the Master to salvage the sentients,
We see those who are heretic charlatans.
Who just cling to teasings about Crazy,
Sadly sitting, We tell stories incessantly.
We are hated though We have no greed,
We write a few pages for people to read,
They can take with them to the farm in case.
We love the poor muddied from feet to face,
Who covet affluence as they see.
No one knows what their future should be,
Today is quiet, tomorrow is sadness.
From now on, they will meet a distress,
The brute, the stubborn and scornful.
The worldly now are sorrowful,
Therefore, Crazy expound this incident.
Day and night, think of Buddha so often,
Be thrifty and frugal from now on.
By compassion, Crazy expound,
You should ever listen to this teaching.
Don’t demean the thatched hut living,
Expensive houses often are worm-eaten.
Crazy are too occupied at the present,
Till the worldly understand Permanence.
We don’t want sweet, sticky rice liturgy,
The Supreme Being need no such banality.
The Lords want you to learn the Noble Path,
Not wishing for lofty smart pagodas.
So far you know how to sort gold from brass,
We teach you how to be wise, not dull.
At dawn, the dog howls,
When the pig bites its pen, hostilities end.
Don’t for monies and riches contend,
The brute tend to libel the good foolish.
As Crazy clearly instruct how to practice,
This recompense for you will suffice.
That’s it. I’ve been so far rambling,
Up to here, We cease my writing.
Predict the future by creating it
You didn’t come this far to stop
Write a short text about your service
Write a short text about your service
Write a short text about your service